Đăng trong Lưu Manh Thần Thám - Cửu Đường

[LMTT] Chương 4: Cái gọi là ăn ý

Triển Phong nói xong, Tiểu Lưu vội vàng ghi lại luận điểm mới này, Vương Mẫn nghiêm mặt hỏi: “Giải thích một chút, dựa vào đâu.”

“Nhìn cái này.” Triển Phong cũng không chút nghi hoặc, dẫn mọi người đi tới khung xe đã bị đốt cháy, đưa tay gõ khung xe nói: “Loại xe buýt 30 chỗ này về cơ bản có cùng thông số kỹ thuật, chiều cao từ 3 mét đến 3,5 mét, chiều dài thường là bảy hoặc tám mét, chiều rộng sẽ không vượt quá ba mét, khi vụ nổ xảy ra, có 28 người trên xe, trọng lượng của cả chiếc xe ở mức trung bình, nếu vụ nổ xảy ra thì sức mạnh cũng là trung bình, nên dù có sóng xung kích thì thân xe cũng không bị lệch quá nhiều.”

Anh ngồi xổm xuống, tay đeo găng tay da màu đen lộ rõ khớp xương, vươn tay vạch một đường trên mặt đất, gõ nhẹ vào vị trí của đường kẻ: “Nhưng vết bánh xe có góc nghiêng lớn như vậy, chứng tỏ rằng lực nổ không đồng đều. Xét theo quỹ đạo, lẽ ra quả bom đặt ở dưới đầu xe, hơn nữa rõ ràng quả bom nổ mạnh nhất ở giữa xe, tội phạm cố ý hạ thủ lưu tình?”

Khi Triển Phong nói điều này, hắn cũng dừng lại một chút, nhìn chằm chằm vào Thẩm Diễn với đôi mắt giống như obsidian(*), rồi mỉm cười.

(*) Obsidian còn gọi là đá vỏ chai, hắc diệu thạch là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào. Nó được tạo ra khi dung nham felsic phun trào ra từ núi lửa và nguội lạnh nhanh nên bên trong nó có các tinh thể rất nhỏ

Hắn từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá, động tác ngón tay kẹp điếu thuốc vừa thuần thục vừa đẹp mắt, thậm chí còn có chút tao nhã, sau khi hút một hơi điếu thuốc, hắn hất cằm nhìn Tiểu Lưu: ” Hiểu chưa?”

Tiểu Lưu dở khóc dở cười, lắc đầu xin tha thứ: “Anh Triển, đại ca Triển, anh tha cho em, anh cũng là một thám tử có tiếng trong tỉnh, sao em có thể theo kịp anh. ..”

Triển Phong hít một hơi thuốc thật sâu, đưa mắt đảo một lượt trong đám người, cuối cùng dừng lại ở mặt Thẩm Diễn, trong mắt không che giấu sự sắc bén: “Bởi vì tội phạm không thể với tới phần giữa xe, hơn nữa có hai nguyên nhân. Thứ nhất, dưới thân xe có quá nhiều phương tiện, muốn vươn cánh tay đến nơi có thể cài thuốc nổ thì chỉ có thể chui từ bên hông vào, nhưng cánh tay của tội phạm không đủ dài, nên hắn không thể làm điều này; thứ hai, mặc dù nóc xe rất cao, nhưng nếu tội phạm có thể lực tốt, thì có thể từ cửa sổ phía trước leo lên giữa nóc xe, đây không phải là điều quá khó khăn, đây không phải là động tác phức tạp, mà hung thủ ngay cả cái này cũng không làm được, chứng tỏ hắn không chỉ thấp bé, mà thể lực cũng không tốt.”

Sau khi nói xong một lượt, anh ta ném tàn thuốc trong tay xuống đất, dùng giày nghiến mấy cái, hành động lưu loát, sau đó thản nhiên hỏi Thẩm Diễn: “Thầy Thẩm, đổi người bổ sung?”

Thẩm Diễn không ngờ Triển Phong thật sự muốn tranh luận với mình, nhưng anh cũng không trẻ con như vậy, sẽ không vì hơn thua mà tranh luận với đối phương.

Thẩm Diễn bình tĩnh lắc đầu nói: “Không có, lý luận cùng chứng cứ rất đầy đủ, tôi hoàn toàn đồng ý.”

Vương Mẫn không lên tiếng, dường như còn đang tiêu hóa từng manh mối này, Tiểu Lưu ghi chép hai bút, nhưng lại không nhịn được đặt câu hỏi: “Vậy nếu như nói tội phạm vì sợ phiền phức nên mới tùy tiện đặt thuốc nổ ở trước đầu xe thì sao?”

“Không thể nào.”

“Sẽ không.”

Hai người nhìn nhau, trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc, sau đó đều nở nụ cười nhẹ.

Người này lại có suy nghĩ giống mình đi.

“Nếu tội phạm là người sợ rắc rối, thì ngay từ đầu hắn đã không lên kế hoạch cho tất cả những chuyện này, hắn nên tùy ý tìm một mục tiêu rồi tùy tiện giết người đó. Nếu hắn sợ rắc rối thì mọi suy luận vừa rồi của tôi đều trở thành nghịch lý.” Thẩm Diễn bình tĩnh giải thích, giọng điệu của anh ấy rõ ràng là lãnh đạm và nghiêm túc, nhưng anh không hề có chút khí chất nhà giáo khô khan, mà là kiểu đẹp trai lạnh lùng, “Miễn là một người sống trong xã hội, thì xuất thân, tính cách nghề nghiệp, trình độ học vấn, thậm chí cho đến sở thích ăn uống, có nuôi thú cưng hay không, tất cả những điều này sẽ trở thành dấu hiệu để nhận biết hành vi của một người, và dấu hiệu này vô tình thấm vào hành động lời nói của hắn, bất kỳ người nào cũng không tránh khỏi. Nên khi hắn tiến hành một kế hoạch, hành động sẽ không tương phản quá lớn, nếu tương phản quá rõ ràng, vậy phải cân nhắc đến việc tội phạm là nhóm từ hai người trở lên.”

Tiểu Lưu nghe vậy vô cùng kích động, dùng sức gật đầu: “Ra vậy, em hiểu rồi, vậy chỉ cần tập hợp những chứng cứ này lại, thì có thể rất nhanh tìm được hung thủ rồi.”

Vương Mẫn nặng nề vỗ vai cậu, gương mặt luôn nghiêm túc bây giờ lộ ra vẻ ung dung: “Tâm lý học tội phạm chỉ mô tả đại khái phạm vi đối tượng tình nghi, phía sau còn nhiều việc lấy chứng cứ điều tra, nào có đơn giản như thằng nhóc nhà cậu nghĩ.”

Anh nhìn Thẩm Diễn, vô cùng biết ơn bắt tay một cái: “Cảm ơn Tiểu Thẩm, phân tích hôm nay của cậu có ích rất lớn đối với vụ án, hiện trường rất nhiều vật chứng cần mang về hóa nghiệm, nhanh nhất cũng phải tối nay hoặc sáng mai mới ra kết quả. Sau đó có thể còn phải phiền đến chỗ cậu, tôi đại diện đội điều tra hình sự thành phố Q, cảm ơn cậu phối hợp trợ giúp!”

Thẩm Diễn nghe được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Vương Mẫn, chình là nói vụ án này vẫn chưa xong đâu, sau này còn dựa vào cậu để làm việc đấy.

Anh bị giáo sư Tần kéo lên thuyền này, bây giờ tạm thời nói muốn xuống, tất nhiên cũng đã chậm, vì vậy chỉ có thể bắt tay với Vương Mẫn, nói mấy câu khách khí.

“Đúng rồi, nhờ các anh khi trở về tra xem trong mấy chục năm nay có xảy ra vụ án tương tự hay không, đa phần kẻ đánh bom đều có tâm lý chống đối xã hội, và một số sẽ khao khát những tên tội phạm giỏi nhất trong số chúng, hơn nữa sẽ phỏng theo cách thức gây án của người đó, coi như lời chào.” Thẩm Diễn bống nhiên nghĩ ra gì đó, lập tức đề nghị Vương Mẫn.

“Còn chào hỏi…” Tiểu Lưu không nhịn được mắng một tiếng, “Cmn thật biến thái.”

Thẩm Diễn gật đầu một cái, nói: “Tội phạm biến thái có tâm lý chống đối xã hội quả thật chiếm số đông, tội phạm bình thường nhìn không khác gì người thường, thậm chí còn bình thường hơn cả người thường. Bọn họ có thể đóng vai nhân vật vô cùng ưu tú, lấy được tin tưởng và yêu quý của những người xung quanh, không phải tất cả những người biến thái đều cô đơn. Trong tội phạm đánh bom, có rất nhiều người thích gây án lặp lại, có thể xem trong hồ sơ trước đó, nói không chừng có thu hoạch ngoài ý muốn.”

Tiểu Lưu như nhặt được bảo vật, bận bịu cúi đầu ghi chép, Vương Mẫn gọi điện thoại cho người liên lạc với bên lưu trữ hồ sơ, Triển Phong dựa vào tường hút thuốc, ngẩng đầu lên là đường cong cằm rõ ràng, chân đạp lên vách tường phía sau, sự bướng bỉnh bất phục từ trong xương lộ rõ.

“Tiểu Thẩm, em bên này thế nào rồi?” Giáo sư Tần vội vã đi đến, vóc người ông mập mạp, dưới ánh nắng hai giờ chiều tháng tám thì đầu đổ đầy mồ hôi, “Nếu xong rồi, thì trước mắt thầy đưa em về trường, quan trọng bây giờ là nhân chứng đang hôn mê, vật chứng cũng không có kết quả gì, tạm thời chúng ta ở đây không có ích gì.”

Thẩm Diễn gật đầu một cái, rồi lên tiếng chào hỏi đám người Vương Mẫn, chỉ thấy Triển Phong tắt thuốc đi tới, nói: “Tôi đưa hai vị đi.”

“Không cần, tôi dị ứng khói thuốc.” Thẩm Diễn lịch sự mỉm cười với Triển Phong, nhưng nụ cười chỉ dừng ở trên môi, chỉ thấy đáy mặt một mảng lạnh nhạt, sau đó cầm vali rời khỏi hiện trường cùng với giáo sư Tần.

Đi trên đường, giáo sư Tần cười ha ha hỏi Thẩm Diễn: “Từ lúc nào em nhạy cảm với mùi khói thuốc vậy? Thấy tên nhóc kia không vừa mắt? Hiếm khi thấy có người khiến em ghét đấy.”

Thẩm Diễn nghe thầy trêu, nhàn nhạt cười khẽ: “Không có, chỉ là ngủ ít đi, ngửi mùi thuốc lá nhiều nhức đầu.”

Anh hạ mắt xuống, giấu đi suy nghĩ thật của mình, giáo sư Tần nói cũng không đúng hoàn toàn, thật ra anh phản cảm với tất cả cảnh sát.

Danh tiếng lừng lẫy của Triển Phong, sau này Thẩm Diễn mới biết từ người khác.

Ngày đó xử lý tốt chuyện ở tiểu khu Y Lan, đến buổi tối giáo sư Tần gọi đám sinh viên giúp Thẩm Diễn đón gió tẩy trần(*), những người này đều là sinh viên tâm đắc của giáo sư Tần, trong đó bao gồm cả con gái duy nhất của ông – Tần Sở Sở. Trong lúc tự nhiên nhắc tới vụ nổ ở tiểu khu Y Lan, ban đầu mấy người còn rất bình tĩnh bàn luận những vụ án tương tự, sau đó nghe đến tên Triển Phong, vẻ mặt mọi người lập tức biến đổi nhẹ.

(*) Đón gió tẩy trần: mời cơm khách từ nơi xa đến.

Tất nhiên, sự biến đổi kia của mấy cô gái không thể dùng từ “nhẹ” để hình dung.

“Triển Phong? Là Triển Phong của đội cảnh sát đặc nhiệm tỉnh?” Tần Sở Sở cùng mấy cô gái sau khi nhận được câu trả lời khẳng định thì vui vẻ hô lên, “Anh ấy được đều đến đội điều tra hình sự thành phố Q sao? Ôi trời ơi, sao có thể! Đột nhiên cách gần anh ấy như vậy! Hình dáng anh ấy thế nào? Có phải vừa cao vừa đẹp trai lại lạnh lùng không?”

Mấy năm nay giáo sư Tần bên cạnh đám sinh viên này, tâm tính cũng bị ảnh hưởng không ít, ông cũng không có tư tưởng phong kiến của mấy ông già cao tuổi, chỉ cười híp mắt, nói: “Đúng vậy, rất ra dáng một thằng nhóc con.”

Tần Sở Sở nghe xong lập tức không đồng ý, kéo tay giáo sư Tần lay mạnh: “Ba, con nghe nói Triển Phong người ta đẹp trai như ngôi sao, dáng cao như người mẫu, đánh nhau lợi hại, điều tra cũng hạng nhất, một người hoàn hảo như vậy, đến miệng ba lại thành một người rất ra dáng một thằng nhóc con, cái này cũng kém quá xa rồi.”

Thẩm Diễn nghe có người dùng hai từ “hoàn hảo” hình dung Triển Phong, mí mắt giật hai cái, cúi đầu xử con hàu trong khay.

“Những chuyện này ba không rõ, hôm nay tiểu Thẩm tiếp xúc với cậu ta nhiều hơn.” Giáo sư Tần bị lay đến không đỡ được, như đá quả banh ném mục tiêu qua cho Thẩm Diễn, còn cố ý nhấn mạnh một câu: “Vấn đề của Triển Phong, mấy đứa đi hỏi tiểu Thẩm thì tốt hơn, tôi lớn tuổi rồi, không nhớ rõ, không nhớ rõ nữa.”

Thẩm Diễn không giải thích được khi nghe thấy mình bị chỉ đích danh, còn chưa phản ứng kịp đã thấy rất nhiều ánh mắt lại gần, trong đó Tần Sở Sở rất nhiệt tình: “Đàn anh, Triển Phong cao bao nhiêu vậy? Hình dáng thế nào, giọng nói dễ nghe không?”

“… Cũng có năng lực, cũng không tệ lắm, tạm được.” Thẩm Diễn lịch sự cười một tiếng, nói ba câu mập mờ trả lời Tần Sở Sở.

Mấy cô gái phát ra tiếng thất vọng, có một người còn nói: “Quả nhiên, để đàn ông đi hình dung đàn ông không đáng tin cậy lắm, sao giáo sư không gọi chúng em cùng đi, lần sau nếu có Triển Phong, giáo sư phải nhớ chúng em đấy, đừng thiên vị đàn anh nữa.”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

Thẩm Diễn ngẩng đầu nhìn mấy cô gái, cười nhạt: “Không có gì, lần sau nếu lại gọi anh, mấy đứa tới đổi với anh, số người có hạn, tới trước được trước.”

“Em, em, em…!” Mấy cô gái bình thường ở trường đều là nhân vật top 1 top 2, cũng coi là học bá trong học bá, lúc này lại lộ ra vẻ mặt của người hâm mộ, quả thật khiến mấy cậu trai bên cạnh vừa buồn cười vừa cay.

Một cậu trai trong số đó tên Tôn Minh Triết đỡ mắt kính trên sống mũi, nửa đùa nửa thật nói: “Được rồi, được rồi, mấy người này, hôm nay là tiệc tẩy trần của đàn em Thẩm, mấy cô còn điên điên khùng khùng như vậy, muốn đàn em bị dọa chạy.”

Xem ra tuổi tác của anh lớn nhất, trưởng thành chững chạc, mấy bạn cùng trường cũng ngầm thừa nhận anh là anh cả, quả nhiên vừa nghe anh nói xong, mấy người cũng bớt phóng túng chút.

Tần Sở Sở le lưỡi, dí dỏm cười với Thẩm Diễn: “Vậy cũng không được, tuy Triển Phong tốt, nhưng đàn anh cũng giỏi mà, trước kia luôn nghe ba em nói đàn anh rất có năng khiếu, suy nghĩ lại tỉ mỉ, kết quả không nghĩ tới anh cũng rất đẹp trai. Đến trường học, nhất định bạn nữ nhét đầy lớp.”

“Đúng vậy, nhưng một bạn học của tôi đã gặp Triển Phong rồi, hình dung dáng vẻ của anh ấy, hoàn toàn ngược lại với đàn anh Thẩm. Nghe nói lúc tốt nghiệp ở trường cảnh sát anh ấy đã lấy còi vàng đấy, bất luận là đánh lẻ vật lộn, hay truy bắt thẩm tra, mọi thứ đều là hạng nhất đấy.”

“Thật á? Còn có tin gì khác không?”

Mắt thấy mấy cô gái lại không kiềm chế được bắt đầu hưng phấn nói về Triển Phong, Tôn Minh Triết cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể nâng ly cười khổ với Thẩm Diễn: “Xem ra chỉ có mấy thằng đàn ông chúng ta uống thôi, anh nghe nói, trước kia cậu luôn sống ở thành phố Q, vì du học nên mới rời đi. Hoan nghênh cậu trở lại nhé đàn em Thẩm, sau này đại gia đình của chúng ta lại thêm một thành viên.”

Thẩm Diễn cười nhạt nâng ly lên, ngẩng đầu uống nửa ly rượu vang, tiếng chạm ly lớn vậy cũng không lọt tai mấy cô gái đang thảo luận về Triển Phong.

Theo lời các cô, sau khi Triển Phong tốt nghiệp xém nữa đã bị điều đến đội lính đặc chủng ở sư đoàn A, nhưng nói gì lãnh đạo của tỉnh cũng không thả người, cuối cùng vào đại đội cảnh sát đặc vụ của tỉnh.

Chỉ là con người này cái gì cũng tốt, duy chỉ có tính khí không tốt lắm, nghe nói khoảng thời gian trước trong lúc thẩm tra án bé gái bị xâm hại mang tính chất mạnh, Triển Phong không kiềm được tính khí đã đánh tội phạm, không biết đó có phải là nguyên nhân thật sự hắn bị hạ cấp không.

Thẩm Diễn không nghe, trước mắt dần hiện lên đôi mắt đối diện mình sáng nay, sắc bén, sâu xa, còn mang theo mấy phần lạnh băng, bây giờ nhìn lại, đối phương cũng không phô trương thanh thế.

Anh lại tự uống một ngụm rượu, trong đầu nghĩ, kỳ phùng địch thủ, rượu gặp tri âm, cũng coi như là điều thú vị của đời người.

Nhưng đối phương là cảnh sát, ấn tượng đầu tiên để lại khiến anh rơi xuống mức thấp nhất, nhưng người có tài hoa lại không kiêu ngạo cũng rất dễ thân.

Hai năm giáo sư Tần không gặp Thẩm Diễn, ngày đó vừa chạm mặt ở hiện trường vụ nổ, bầu không khí căng thẳng cũng không nói quá nhiều lời gặp lại sau xa cách. Bây giờ mọi người đều uống rượu, giáo sư Tần vô cùng xúc động, kéo Thẩm Diễn nói rất nhiều chuyện năm đó, vừa nói vừa uống nhiều hơn, đến cuối cùng ngay cả đường thẳng cũng không đi được, phải có Tôn Minh Triết và Tần Sở Sở đỡ mới đứng được.

Mấy người khác vẫn ổn, tụ thành tốp năm tốp ba đi, cuối cùng chỉ còn lại mấy người Tôn Minh Triết và giáo sư Tần, cuối cùng gọi một chiếc xe taxi.

“Đàn em Thẩm, tối nay thầy uống nhiều rồi, anh đưa thầy và Sở Sở về trước, tự cậu có thể tìm được đường chứ?” Tôn Minh Triết dùng hết sức đỡ giáo sư Tần vào xe, áy náy nói với Thẩm Diễn: “Ban đầu định thuận đường tiễn cậu một đoạn, nhưng thầy uống tới mức này…”

Thẩm Diễn hiểu ý gật đầu nói: “Không sao đâu đàn anh, anh mau đưa thầy về đi, nhà trọ của em cách đây không xa, đi mấy bước là tới.”

Tôn Minh Triết thở phào nhẹ nhõm, anh thấy Thẩm Diễn quả thật không sao, cũng yên tâm: “Được rồi, vậy chúng ta gặp nhau ở trường, nhưng mà đàn em này, tửu lượng của cậu tốt thật đấy, vừa rồi thấy cậu uống liên tục, bây giờ lại không sao.”

Thẩm Diễn giật giật khóe miệng, nụ cuwoif hờ hững lóe lên: “Cũng không tốt đến vậy, lãng phí rất nhiều rượu.”

“Ngàn ly không say, khiến người ta hâm mộ mới đúng, được rồi đàn em, bọn anh đi trước, tạm biệt!”

Sau khi tiễn mấy người Tôn Minh Triết, Thẩm Diễn theo lối nhỏ đi về phía trước, tay anh tùy ý đút trong túi, áo sơ mi trắng cùng quần màu kaki, cả người tôn lên vẻ ấm áp, tác phong nhẹ nhàng, dọc đường đi khiến không ít cô gái lén liếc nhìn.

Lúc đi ngang qua một siêu thị, Thẩm Diễn do dự một chút, vẫn đi vào, cầm một chai Chivas Regal ra tính tiền.

Anh nhớ tới lời Tôn Minh Triết vừa nói, đầu ngón tay vuột nhẹ theo đường vân trên chai rượu, động tác dịu dàng giống như vuốt gò má người yêu, thấp giọng tự nói: “Nếu có một ngày, chứng mất ngủ của anh nghiêm trọng đến mức ngay cả rượu mạnh cũng khó chữa, thì anh mới biết ngàn ly không say là chuyện tồi tệ nhất.”

Bình luận về bài viết này